MUÔN
THƯỞ ĐAU VÌ TÌNH
(Lời
giới thiệu)
Từng
có một thời trong các sách giáo khoa ở Liên Xô người ta gọi Maiakovsky là “lá
cờ đầu của thơ ca Tháng Mười”, là “sự thể hiện sống động của một kiểu nhà thơ
mới – người chiến sĩ tích cực đấu tranh cho tương lai tươi sáng của dân tộc”vv…
Sau khi Liên Xô sụp đổ một số người lại đòi vứt Maiakovsky khỏi “Con tàu Hiện
đại” như ngày nào Maia cùng với một số người đã ký tên vào bản tuyên ngôn của
nhóm Vị lai: “vứt Puskin, Dostoievsky, Tolstoy vv và vv… khỏi Con tàu Hiện đại”.
Những
suy nghĩ nông nổi qua đi, ngày nay ý kiến này cũng sai lầm như nhóm Vị lai ngày
trước. Bởi vì tài năng của Maiakovsky vô cùng to lớn. Maiakovsky không phải như
D. Burlyuk hay A. Kruchenykh – những người cùng ký tên vào bản tuyên ngôn năm
1912. Di sản thi ca của Maia rất đồ sộ và sự cách tân hình thức thơ của Maia đã
có ảnh hưởng không chỉ đến thơ ca Nga mà thơ ca cả thế giới.
***
Vladimir Vladimirovich Maiakovsky sinh ngày 19 – 7 – 1893 ở làng Bagdad, tỉnh Kutaisy,
Gruzia trong một gia đình kiểm lâm. Vì sinh vào ngày sinh của bố nên được đặt
tên trùng với tên bố. Cả bố và mẹ đều là những người có dòng dõi quí tộc. Lên 6
tuổi đã ham mê sách vở và thích đọc nhiều loại sách. Năm 1906, sau cái chết đột
ngột của người bố, cả gia đình chuyển về Moskva. Năm 1908 vào đảng Dân chủ Xã
hội Nga và tham gia hoạt động bí mật nên bỏ học từ lớp 5. Ba lần bị bắt giam,
11 tháng ngồi tù vì tội hoạt động cách mạng bí mật. Năm 1911 Maiakovsky học hội
họa, điêu khắc và kiến trúc ở trường nghệ thuật. Tại đây Maiakovsky làm quen
với David Burlyuk – một trong những thủ lĩnh của nhóm Vị lai. Burlyuk đánh giá
cao tài thơ của Maiakovsky và khuyên nên tiếp tục sáng tác.
Maiakovsky
thường xuyên tham dự vào các buổi sinh hoạt văn nghệ và đọc thơ. Công chúng
không thể không để ý một chàng trai – thi sĩ cao lớn, đẹp và rất thích tranh
luận. Thời kỳ sau cách mạng Maiakovsky vẫn tích cực đi đọc thơ ở nhiều nơi.
Được công chúng đánh giá là người đọc thơ hay tuyệt vời, giọng ngân vang và
mạnh mẽ, là người biết truyền đạt đến người nghe những chi tiết của cả âm thanh
lẫn sắc màu…
Vladimir
Maiakovsky từ lâu đã được dịch và giới thiệu nhiều lần ở Việt Nam. Bởi thế,
chúng tôi sẽ không đi sâu giới thiệu về tư tưởng và tác phẩm của ông. Trong tập
này chúng tôi chỉ dịch những bài thơ tình – là một mảng thơ quan trọng và phức
tạp trong sáng tác của Maiakovsky và, xin phép, chỉ giới thiệu ngắn gọn về
những mối tình, những người tình trong mảng thơ này.
***
Tình
yêu là một đề tài muôn thuở, và có thể nói rằng không một nhà nhà thơ lớn nào
mà lại không viết về tình yêu. Mà viết về tình yêu thì thường là có những mối
tình, những người tình cụ thể…
Trong
văn chương thế giới từng có nhà văn Giacomo Casanova (1725 – 1798) rất nổi
tiếng, thậm chí trở thành con người huyền thoại vì tình yêu, tình yêu trong đời
thực chứ không phải trong sáng tác. Từng có một người khổng lồ văn chương
Alexandre Dumas (1802 – 1870), tác giả của hơn 600 cuốn sách. Số tác phẩm này
một người bình thường đọc cả đời không thể hết, vậy mà ông vẫn có thời gian để
yêu được 500 người tình… Chỉ trong các nhà thơ Nga thôi, thì Puskin cũng có đến
hàng trăm mối tình. Nói là hàng trăm vì người viết căn cứ vào bức thư của
Puskin gửi cho nữ công tước Viazemskaya năm 1830: “Chuyện cưới Natalia của tôi
(đây là tình yêu thứ 113, tôi để trong ngoặc) đã quyết định xong”. Không hiểu
Puskin nói thật hay đùa, dù sao ông cũng nổi tiếng là người yêu rất nhiều. Hay
như Esenin, với cuộc đời ngắn ngủi 30 năm cũng có hàng chục mối tình thì
Maiakovsky có phần khiêm tốn hơn, dù ông có thừa nhận với người đẹp Tatyana
Yakovleva rằng “tôi đây muôn thuở đau vì tình” (đã đành người ta nổi tiếng
trong tình yêu không chỉ vì số lượng). Trong cả cuộc đời 37 năm của Maiakovsky
chỉ có 7 mối tình với 7 người đẹp cụ thể nhưng chỉ có 4 mối tình in dấu trong
sáng tác của ông.
Mối
tình đầu tiên là tình yêu với người đẹp 17 tuổi Maria Aleksandrovna (họ là
Denisova, sau khi lấy chồng là Schadenko). Trong chuyến đi về thành phố biển
Odessa, Maia đã bày tỏ tình cảm với người đẹp Maria nhưng nàng không trả lời
yêu hay không yêu mà chỉ hẹn gặp lại vào lúc 4 giờ chiều. Và như trong “Đám mây
mặc quần” Maia đã viết:
Tám giờ.
Chín giờ.
Mười giờ.
Và buổi chiều
đi vào đêm ghê sợ
giã từ khung cửa sổ
buổi chiều chau mày
buổi chiều tháng mười hai...
Cuối
cùng, Maria cũng đến và thông báo rằng “ em sắp sửa đi lấy chồng”. Chúng ta nên
biết rằng tình yêu giữa Maia và Maria có nhiều cách trở. Đấy là hoàn cảnh xã
hội, điều kiện vật chất của hai người khác nhau, gia đình không cho phép Maria
yêu một người như Maiakovsky. Thành ra
em là Gioconda
cần lấy cắp!
Và thế là người ta lấy mất.
Em
đã bị người ta lấy mất, bị người ta mua bằng tiền bạc, địa vị, giàu sang… Tất
cả nỗi đắng cay của mối tình bất hạnh này được Maia trút vào trường ca “Đám mây
mặc quần”
Thân thể của em
anh yêu mến và giữ gìn
như người lính
trong cuộc chiến tranh
không có một ai cần
và không của một ai hết cả
sẽ gìn giữ bàn chân duy nhất của
mình.
Maria –
em có muốn không?
em không muốn hả!
Ha!
Có nghĩa là – lại
tăm tối và buồn
tôi mang trong tim
đầy nước mắt
mang
như con chó
ở trong chuồng
giữ bàn chân
bị đoàn tàu cán đứt...
Dù
sao, đấy chỉ là một thiên diễm tình bỏ ngỏ, tình yêu này mới chỉ là tình yêu
đơn phương. Nhưng có một điều này: sau cái chết của Maiakovsky, người phụ nữ này
(Maria Aleksandrovna Schadenko) đã đắp bức tượng đầu tiên của Maiakovsky.
Mối
tình thứ hai, cũng là tình yêu mãnh liệt nhất, bền bỉ nhất của Maia là tình yêu
với Lilya Brick. Lilya Yurievna Brick là chị gái của Elsa Triolet (1896 – 1970)
– nữ nhà văn Pháp, vợ của nhà thơ Pháp nổi tiếng Louis Aragon (1897 – 1982),
bạn đọc Việt Nam đã biết nữ nhà văn này qua tập thơ “Đôi mắt Elsa”. Có lẽ nên
so sánh hai chị em Lilya và Elsa với Thúy Kiều và Thúy Vân chăng. Cả hai chị em
đều tài sắc vẹn toàn, sinh ra trong một gia đình – bố là một luật sư nổi tiếng,
mẹ là nữ nghệ sĩ dương cầm. Cả hai chị em đều có một tài năng không ai có thể
phủ nhận – tài năng của nữ tính tuyệt đối, có khả năng chinh phục vô điều kiện
tất cả những người đàn ông mà họ gặp…
Những con tàu biển – đi về cảng.
Tàu hỏa – hối hả trở về ga.
Còn tôi trở về em, và huống nữa là –
yêu em mà lỵ! –
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Những gì thuộc về đất, lòng đất hấp thụ.
Ta trở về với mục đích cuối cùng.
Tôi thì cũng thế
trở về với em
tôi khao khát thường xuyên
nhọc nhằn từ giã
vất vả mắt thôi nhìn.
Đây
là những câu thơ trong trường ca “Tôi yêu” Maia đề tặng Lilya Brick. Trong
trường ca này nhà thơ đi triết lý về tình. Nhà thơ kể rằng từ trong nhà tù đã
được học cách yêu, rằng từ bé đã căm ghét những kẻ béo phì (vì nhà thơ thì
không thể yêu như những người giàu có), rằng khối tình của nhà thơ lớn lao quá
cỡ “to lớn yêu thương, lớn lao thù hận”. Và nhà thơ mang khối tình to lớn này
bước đi chệnh choạng, sẵn sàng trao nó cho mọi người, nhưng than ôi, không ai
cần đến cả, vì nó to quá cỡ.
phụ nữ
né sang một bên
như tránh pháo thăng thiên:
"Chúng tôi cần be bé hơn
như điệu nhảy tango, có lẽ..."
Thế
rồi xuất hiện một người phụ nữ với vẻ rất thành thạo đã quan sát kỹ càng và cho
rằng “chỉ là cậu bé con”
Em cầm
lấy mất con tim
và đơn giản
em bước xuống đường
như cô bé cầm chơi quả bóng.
Thế
là nhà thơ trút được khối tình cho người yêu dấu và cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng.
Những phần tiếp theo, nhà thơ đi triết lý về nguyên nhân của niềm hạnh phúc.
Hạnh phúc không phải là giữ gìn kho báu ở trong tim như chủ nhà băng giữ tiền
trong tủ sắt mà là đem tặng nó cho người mình yêu…
Maia
và Lilya làm quen với nhau mùa hè năm 1915. Maia lao vào săn đón Lilya một cách
vồ vập và không do dự. Maia thích người phụ nữ thanh lịch, thông minh, có giáo
dục và không thể hiểu được đến cùng. Họ gặp gỡ nhau thường xuyên, tuy vậy,
Lilya biết giữ Maia một khoảng cách. Lilya yêu Maia nhưng không yêu điên cuồng
như Maia. Lilya khi thì dịu dàng, âu yếm, khi lại hững hờ, ghẻ lạnh làm cho
Maia đến phát điên. Sau này Lilya Brick đã hồi tưởng về ngày đầu gặp gỡ của hai
người: “Đó là một cuộc tấn công. Anh ấy không chỉ đơn giản là yêu tôi mà lăn xả
vào tấn công tôi. Suốt hơn hai năm trời tôi không hề có một phút giây yên lặng.
Tôi sợ cái vẻ kiên gan, vóc người cao lớn và niềm say mê cuồng nhiệt, say mê
không thể cưỡng lại được của anh ấy. Ngày đầu làm quen, anh ấy ngay lập tức lao
vào săn đón tôi, quấn quít lấy tôi, còn xung quanh có những người bạn khác của
tôi với vẻ mặt âm u. Tôi nhắc thì anh ấy bảo: “Lạy Chúa, anh vô cùng thích khi
thấy người ta ghen tuông và đau khổ…” Nhưng rồi những năm sau đấy thì chính
Maia cũng đã phải nếm mùi ghen tuông và đau khổ. Maia đã từng phát điên lên vì
ý nghĩ rằng người yêu của mình còn thuộc về ai đấy.
Thiếu tình yêu của em
thì anh
không có biển...
Thiếu tình yêu của em
thì anh
không có mặt trời
mà anh không biết em ở đâu và em ở
với ai.
Giá mà em làm khổ nhà thơ nào như
thế
thì thi sĩ
sẽ đổi em yêu lấy danh vọng và tiền
còn anh
không một tiếng vang nào vui sướng
ngoài tiếng vang của cái tên em.
Và anh sẽ không lao vào khoảng không
sẽ không uống vào thuốc độc
và cò súng vào thái dương không bóp.
Trên người anh
thiếu cái nhìn của em
không một lưỡi dao nào sắc được.
Có
lẽ chưa từng có nhà thơ Nga nào viết những dòng thơ tình cuồng nhiệt như thế về
phụ nữ như Maia viết về Lilya của mình.
Trong
bức thư đề ngày 26-10-1921, Maia viết cho Lilya: “Anh buồn, anh nhớ em, anh
đứng ngồi không yên (đặc biệt là hôm nay!) và anh chỉ nghĩ về em. Anh không đi
đâu cả, anh cúi mình hết góc này sang góc khác, nhìn vào cái tủ trống không –
anh hôn lên những bức ảnh, những dòng chữ của em. Anh gào lên thường xuyên và
bây giờ đang gào lên như vậy. Anh không muốn để cho em quên anh! Không có gì
buồn bã hơn cuộc đời thiếu em. Đừng quên anh nhé, anh yêu em một triệu lần hơn
tất cả những người còn lại. Anh không muốn nhìn thấy ai, không muốn nói chuyện
với ai ngoài em. Ngày vui nhất trong cuộc đời anh sẽ là ngày em đến. Hãy yêu
anh. Em hãy nghỉ ngơi, nhớ giữ mình và hãy viết cho anh em có cần một thứ gì
không? Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em
Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em. Anh của em”.
Bảy
năm sau, Lilya cảm thấy quá mệt mỏi vì một tình yêu cuồng nhiệt còn Maia thì
xin Lilya tha thứ cho mình vì một tình yêu không thể cưỡng lại được. Nhưng
những lời van xin đã không làm cho tình sống lại. Năm 1922 Lilya có một mối
tình mới, Maia vẫn yêu Lilya như vậy nhưng buộc phải làm lành, hai người giữ
một tình cảm nhẹ nhàng hơn. Thời gian này Maia có nhiều chuyến đi sang Tây Âu
và châu Mỹ.
Trong
chuyến sang Paris mùa thu năm 1928, để cho Maia vơi bớt đi nỗi buồn, Elsa
(người một thời cũng từng yêu Maia) đã làm quen Maia với một người đẹp Paris
gốc Nga, người mẫu của hãng thời trang Chanel – Tatyana Yakovleva. Đây là mối
tình thứ ba in đậm trong sáng tác của Maia qua hai bài thơ “Bức thư gửi đồng
chí Kostrov từ Paris về bản chất của tình yêu” và “Bức thư gửi Tatyana
Yakovleva”. Cả hai bài thơ này mang một tâm trạng mới, không có những lời thở
than buồn bã mà chỉ có niềm vui hạnh phúc của một tình yêu được đáp lại.
Với chúng tôi
tình yêu
không phải vườn địa đàng
với chúng tôi
tình yêu
rú lên tất cả
những gì lại
làm cho máy nổ
chiếc máy
đã ngủ yên ở giữa con tim...
... ... ... ... ... ... ... ... ...
tình yêu gào lên
tình yêu đơn giản
của người trần.
Bão giông,
lửa,
nước
có mặt trong tiếng thì thầm…
Tình
yêu với Tatyana Yakovleva là nguồn cảm hứng bất tận cho Maia viết ra những
tuyệt tác của tình yêu như vậy. Sau này Tatyana Yakovleva hồi tưởng rằng ngay
trong lần gặp đầu tiên nàng đã say mê, còn Maia thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy
Tatyana thuộc lòng nhiều bài thơ của mình. “Quả thực, tôi không nghĩ là Maia
yêu vì thơ, chỉ đơn giản là vì tôi rất đẹp và tôi đã quen với việc người ta yêu
mình…” Còn trong bức thư gửi cho mẹ của mình, Tatyana viết: “Con gặp anh ấy
hàng ngày và rất thân với anh ấy. Nếu như con đã từng đối xử rất thân mật với
những người hâm mộ thì trước hết là với anh ấy vì tài năng. Nhưng còn nhiều hơn
là vì thái độ ân cần rất cảm động của anh ấy đối với con. Đấy là người đàn ông
đầu tiên biết cách để lại trong lòng con dấu vết…” Sau chuyến đi Nice, Maia trở
lại Paris gần hai tháng, hai người lại thường xuyên gặp gỡ. Gần đến ngày phải
quay về nước Nga, Maia đã cố gắng thuyết phục Tatyana làm lễ cưới nhưng Tatyana
yêu cầu để cho nàng một thời gian suy nghĩ thêm. Mặc dù Tatyana còn lưỡng lự,
trong tình yêu của họ vẫn còn vật cản gì đó nhưng Maia vẫn tin tưởng rằng cuối
cùng tình yêu sẽ chiến thắng.
Em đừng nghĩ rằng
nheo mắt đơn giản thế
cái nheo mắt này
uốn thẳng những vòng cung.
Em hãy đi lại đây
hãy ngã vào lòng
ngã vào vòng tay của tôi
to rộng và thô kệch.
Em không muốn ư?
Thì đứng đó mà chịu rét
và điều này
là sự sỉ nhục
cho cả hai người.
Dù sao
thì tôi
cũng sẽ có lúc
đem theo em chỉ một
hoặc cả hai người với Paris.
Lilya
Brick không hề thích những dòng thơ như vậy. Và cũng không biết có đúng không,
nhưng người ta cho rằng Lilya đã cố tình cản trở Maia trong lần định quay lại
Paris để làm lễ cưới với Tatyana (Maia không được cấp thị thực xuất cảnh trong lần này). Lilya đã không còn
yêu Maia nhưng vẫn muốn suốt đời hành hạ, suốt đời làm cho Maia đau khổ và mãi
mãi là Nàng Thơ duy nhất của Maia. Khi Maia quay trở lại nước Nga thì ở Paris
có ngài bá tước Plessy bắt đầu tìm hiểu Tatyana. Gia đình của Tatyana đã thuyết
phục nàng và sau một thời gian chờ đợi, lưỡng lự, Tatyana đã đồng ý lấy ngài bá
tước.
Nhận
được tin Tatyana đã lấy chồng qua bức thư của Elsa gửi cho Lilya, Maia cảm thấy
vô cùng trống vắng và buồn bã. Nhiều năm sau đó, Tatyana đã nói về Maia như thế
này: “Anh ấy hiểu rằng, đối với tôi, anh ấy không chỉ là một người nổi tiếng.
Tôi lớn lên trong môi trường của những người nổi tiếng. Những nghệ sĩ, những
họa sĩ, những nhà văn, nhà thơ. Thí dụ, họa sĩ Manet còn nổi tiếng hơn cả Maia.
Chỉ đơn giản là vì tôi thích anh ấy. Và như một người đàn ông, một thi sĩ,
người mà tôi luôn luôn hiểu biết và yêu mến…”
Nữ
họa sĩ Lavinskaya viết: “ở con người như thế thiếu một nơi chốn có bàn tay âu
yếm của người vợ, người bạn thân để giải thoát dù chỉ một ít khỏi bản thân mình…”
Maiakovsky từng hy vọng tìm ra một người như thế ở Tatyana Yakovleva nhưng than
ôi… mộng ước đã không thành!
Mối
tình cuối cùng của Maia là tình yêu với nữ nghệ sĩ Veronica Polonskaya.
Yêu? không yêu? tôi làm hỏng bàn tay
những ngón trên bàn tay này gập lại
để đoán xem trong tháng năm này
những vành hoa nở từ hoa cúc dại
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đã sang giờ thứ hai, em phải đi nằm
Dải Ngân hà trong đêm ngời Con mắt bạc
Anh không vội vàng bằng những bức điện hỏa tốc
Để đánh thức em và làm em lo lắng chẳng làm chi
Veronica
yêu Maia nhưng vẫn sợ Lilya, sợ mối ràng buộc rất bền chặt giữa hai người.
Veronica thường hỏi Maia về thái độ của Lilya. Tình yêu giữa Maia và Veronica
cũng chỉ mới dừng lại ở những cuộc giằng co muôn thuở của tình: chàng đòi hỏi –
nàng không đồng ý. Nàng đòi hỏi – chàng không đồng ý. Veronica nhớ lại một buổi
sáng Maia tiễn nàng đến nhà hát, trên đường đi Maia nói nhiều về cái chết.
Veronica đòi Maia hãy quên đi những ý nghĩ rồ dại thì Maia trả lời: “… anh đã
xua đi những ý nghĩ như vậy. Anh hiểu rằng, không thể làm điều này là vì mẹ.
Ngoài ra chẳng có một ai cần đến anh”.
Ngày
cuối cùng của cuộc đời, trước khi tự sát, Maia không cho Veronica ra khỏi nhà
mình. Veronica giải thích rằng cần phải đến nhà hát và cần nói chuyện với người
chồng cũ trước khi chuyển đến ở với Maia nhưng Maia dứt khoát hoặc là ngay lập
tức hoặc là không cần gì cả. Hai người chia tay nhau. Maia* hôn Veronica, bảo
nàng đừng bận tâm lo lắng và đưa tiền cho Veronica đi tắc xi. Vừa bước ra khỏi
nhà, chưa ra đến cổng thì Veronica đã nghe vang lên tiếng súng. “Đôi chân của
tôi khuỵu xuống, tôi kêu lên và chạy khắp hành lang”. Nhưng khi hãy còn chưa
tản đi làn khói, Veronica đã bước vào nhà nhìn thấy “Vladimir nằm trên thảm,
đôi bàn tay giang rộng. Trên ngực có một vết máu nhỏ”.
Trong
bức thư để lại, viết trước khi chết hai ngày và đề “Gửi tất cả” nhà thơ lần
cuối cùng nói về tình yêu: “Về cái chết của tôi xin đừng buộc tội cho ai cả và,
hãy làm ơn đừng thêu dệt chuyện. Người đã quá cố không hề yêu điều này…
Như người ta thường nói: vụ rắc rối qua mau
con thuyền tình đã vỡ ra tan tác
Tôi với cuộc đời không còn nợ gì nhau
Và cũng chẳng cần chi danh mục
của những giận hờn và bất hạnh, đớn đau”…
Những
câu thơ này trong “Bài thơ viết dở”, sau đó được Maia dùng lại trong bức thư
tuyệt mệnh kia, thay đi ba từ, đã nói lên rất nhiều điều về sự đam mê, về một
tâm hồn cô độc, về cuộc đời tuyệt vời nhưng đầy bi kịch, về con thuyền tình chở
đầy cái hiện thực của những mộng ước không thành…
Tất nhiên là
hãy còn một câu hỏi: đâu là nguyên nhân của cái chết? Ai là người có lỗi trong
cái chết của Maiakovsky? Điều này thì người viết bài này không biết được, mà
cũng không có ý định viết ra ở bài giới thiệu ngắn ngủi này. Nhưng thiết nghĩ,
đọc đến đây, bạn đọc đã có thể tự mình phán xét. Đã từng có những bài viết, có
cuốn sách được dịch ra tiếng Việt về cuộc đời và tình yêu của Maiakovsky. Chúng
tôi chỉ có một mong muốn là qua bài giới thiệu, bạn đọc sẽ dễ hiểu hơn khi đọc
tập thơ này. Thế thôi.
Hà Nội Mùa hè 2006.
_____________
*Chúng tôi dùng tên họ Maiakovsky
theo lối gọi rút gọn quen thuộc thường dùng ở Việt Nam (Maia). Thực ra, nếu đã
gọi tên Maria, Lilya, Tatyana, Veronica thì phải dùng tên Vladimir, nhưng vì
như đã nói, theo lối gọi quen thuộc.
Thơ viết về Maiakovsky
Aleksandr Gushchin
ĐÁM MÂY KHÔNG MẶC QUẦN*
Tưởng nhớ Maiakovsky
Anh đã tin em, như nữ thần trên mặt
đất
Bằng lòng tin anh đã giết đi sự run
rẩy trong lòng.
Đã xảy ra một điều rằng những dòng
hòa nhập
Cơn mưa mùa thu ràng buộc những trái
tim.
Nhưng cơn mưa đi qua, anh lại nhìn
thấy em
Mắt thịt người trần, và lòng tin đã
chết
Khi đó anh ra đi và căm thù mặt đất
Anh muốn quên. Còn em lại chờ anh.
Khi anh đến, quả quyết và mệt mỏi
Gọi tên em… đèn im lặng, u sầu
Đêm giống như kẻ dị thường tăm tối
Tim khóc than, tiếng gõ nhịp trong
đầu.
Và anh hiểu, quí vô cùng mặt đất
Khi đời hoang vu, trống trải, giá
băng…
Nhưng không đáng nhớ vì đã muộn màng
Anh rụt rè chạm những bờ môi khác.
___________
*Nhà
thơ Aleksandr Gennadievich Gushchin viết bài thơ tưởng nhớ V. Maiakovsky mang
tên Đám mây không mặc quần (Облако без штанов). Bài thơ này cũng dài gần
bằng Đám mây mặc quần. Chúng tôi chỉ trích dịch bốn khổ.
Облако без штанов
4
Тебе я верил, как земной богине,
И верой убивал людскую дрожь.
Уж так случилось, что сплетеньем линий,
Опутал нам сердца осенний дождь.
Но дождь прошел, и я тебя увидел
Совсем земной, и вера умерла.
Тогда ушел, земное ненавидя,
Хотел забыть. А ты меня ждала.
Когда пришел, разбитый и решенный,
Позвал с порога… Тускло свет молчал.
И билась полночь оборотнем темным,
И билось сердце, в голову стуча.
И понял я, как дорого земное,
Когда застывший мир морозно пуст…
Но было поздно, вспоминать не стоит,
Как робко я чужих коснулся уст.
1983
Marina Tsvetaeva
GỬI
MAIAKOVSKY
Phát
súng bắn vào giữa ngực
Như
chỉ để bắn kẻ thù thôi.
Người
từng đánh vật với Đức Chúa Trời
Ngôi
đền cuối cùng hôm nay phá nốt.
Lại
một lần nữa không bị tắc
Viên
đạn xuyên – người ấy lìa trần.
Đã
từng có một con tim
Sau
phát súng – thế là chấm hết.
(ở
nước ngoài người ta đón gặp:
“Quả
là thật rắc rối, lung tung
Nghĩa
là họ – cũng có tấm lòng?
Như
ở bên ta, không khác?”)
Phát
súng vào ngay giữa ngực
Như
vào đích của chợ phiên.
(Thường
vào thái dương bên trái, vứt
Như
với người vợ trên giường.)
Anh
giỏi lắm! Và đã không nhầm
Quả
là chết vì phụ nữ!
Và
nàng Elena xấu xa tồi tệ*
Có
từng nghĩ – là sẽ gọi tên.
Chỉ
một điều, nhưng mà rất quí tộc
Người
phái tả làm cho ta ngạc nhiên:
Chỉ
về phía hữu và đã biết rằng
Thiêu
trụi lông, còn ở đây – bắt được.
Giá
như vào bên phải – thì cần xem lại
Sếp
của anh – người ta sẽ kiểm tra.
Còn
đây phát súng bắn vào cánh trái
Thì
nghĩa là tâm điểm những bài ca!
***
Đã
từng phá rất nhiều ngôi đền
Nhưng
ngôi đền này – quí hơn tất cả.
Cầu
Chúa cho kẻ thù của Người đã chết được bình yên!
1930
___________
Bài
thơ này có 7 mục, chúng tôi chỉ trích dịch 2 mục.
*Elena –
là ám chỉ phụ nữ nói chung (tiếng Nga: Elena; tiếng Anh: Helen; tiếng Pháp:
Hélène). Thời
cổ đại Helen of Troja được thừa nhận là người có sắc đẹp thiên thần mà sự bắt
cóc nàng đã trở thành nguyên nhân của cuộc chiến Tơ-roa đẫm máu.
Маяковскому
Выстрел -- в самую душу,
Как только что по врагам.
Богоборцем разрушен
Сегодня последний храм.
Еще раз не осекся,
И, в точку попав -- усоп.
Было стало быть сердце,
Коль выстрелу следом -- стоп.
(Зарубежье, встречаясь:
"Ну, казус! Каков фугас!
Значит -- тоже сердца есть?
И с той же, что и у нас?")
Выстрел -- в самую точку,
Как в ярмарочную цель.
(Часто -- левую мочку
Отбривши -- с женой в постель.)
Молодец! Не прошибся!
А женщины ради -- что ж!
И Елену паршивкой
-- Подумавши -- назовешь.
Лишь одним, зато знатно,
Нас лефовец удивил:
Только вправо и знавший
Палить-то, а тут -- словил.
Кабы в правую -- свeрк бы
Ланцетик -- и здрав ваш шеф.
Выстрел в левую створку:
Ну в самый-те Центропев!
***
Много храмов разрушил,
А этот -- ценней всего.
Упокой, Господи, душу усопшего врага твоего.
1930
TẶNG
MAIAKOVSKY
Trên cả thập ác, trên tù và
Giăng Báp-tít trong khói lửa
Thiên thần chậm chạp, nặng nề
Chào Vladimir muôn thuở!
Anh là người đánh xe, là ngựa
Anh vừa đứng đắn lại cầu kỳ.
Lấy hơi, nhổ vào bàn tay kia:
– Hãy giữ gìn vinh quang xe chở!
Người của điều kỳ diệu quảng trường
Xin chào người lọ lem kiêu hãnh
Người chọn những hòn đá nặng
Không hề quyến rũ bởi kim cương.
Xin chào tiếng sấm sét đá đường!
Ngáp dài phô trương – rồi lại nữa
Càng xe – đôi cánh vẫy vùng
Của thiên thần xe chở.
1921
Маяковскому
Превыше крестов
и труб,
Крещенный в
огне и дыме,
Архангел-тяжелоступ
—
Здорово, в
веках Владимир!
Он возчик, и он
же конь,
Он прихоть, и
он же право.
Вздохнул,
поплевал в ладонь:
— Держись,
ломовая слава!
Певец площадных
чудес —
Здорово, гордец
чумазый,
Что камнем —
тяжеловес
Избрал, не
прельстясь алмазом.
Здорово,
булыжный гром!
Зевнул,
козырнул — и снова
Оглоблей гребет
— крылом
Архангела
ломового.
1921
Anna Akhmatova
MAIAKOVSKY
NĂM 1913
Tôi
đã không biết anh trong vinh quang của mình
Chỉ
nhớ rằng anh dồi dào sinh lực
Nhưng
có thể, ngày hôm nay, quả thực
Tôi
nhớ về những ngày tháng xa xăm.
Trong
thơ anh mạnh mẽ những tiếng vang
Những
giọng nói rất chi là mới mẻ
Không
hề lười biếng những bàn tay trẻ
Anh
xây nên khủng khiếp những cánh rừng.
Cứ
ngỡ rằng những gì thuộc về anh
Không
như những gì có từ trước đó
Những
gì anh đả phá – đều sụp đổ
Trong
mỗi lời một bản án vang lên.
Anh
cô độc và thường không bằng lòng
Anh
sốt ruột và hối thúc phận số
Anh
biết rằng sắp tới đời vui vẻ
Anh
kiên cường trong một cuộc đấu tranh.
Và
tiếng dội về của nước triều lên
Nghe
rõ ràng mỗi khi mà anh đọc
Mưa
giận dữ quất vào đôi con mắt
Với
mọi người anh tranh luận rất hăng.
Và
khi hãy còn một cái tên chưa quen
Tia
chớp lóe lên trong phòng oi ả
Để
bây giờ cả nước còn gìn giữ
Lời
vang lên như hiệu lệnh đấu tranh.
1940
Маяковский в 1913 году
Я тебя в твоей не знала славе,
Помню только бурный твой расцвет,
Но, быть может, я сегодня вправе
Вспомнить день тех отдаленных лет.
Как в стихах твоих крепчали звуки,
Новые роились голоса...
Не ленились молодые руки,
Грозные ты возводил леса.
Все, чего касался ты, казалось
Не таким, как было до тех пор,
То, что разрушал ты,- разрушалось,
В каждом слове бился приговор.
и часто недоволен,
С нетерпеньем торопил судьбу,
Знал, что скоро выйдешь весел, волен
На свою великую борьбу.
И уже отзывный гул прилива
Слышался, когда ты нам читал,
Дождь косил свои глаза гневливо,
С городом ты в буйный спор вступал.
И еще не слышанное имя
Молнией влетело в душный зал,
Чтобы ныне, всей страной хранимо,
Зазвучать,
как боевой сигнал.
1940